
Chúng ta đã quên mất mình từng là trẻ con
Cái sự thật này ngấm ngầm muốn bày tỏ với mình lâu lắm rồi. Mỗi lần mình phải làm điều gì đó mà không thấy niềm vui, mỗi lần mình mơ màng chẳng biết bản thân đang làm gì, mỗi lần một ngày bận rộn trôi qua rồi đến cuối ngày trống rỗng vì chẳng việc “bận rộn” nào khiến mình cảm thấy đang sống. Đến hôm nay mình mới chính thức nhận ra, đó là đứa trẻ bên trong của mình lúc nhắc nhở, kiểm điểm khi đưa phao nhắc bài, cầu xin mình: Làm ơn nhớ lại niềm vui từng đơn giản như thế nào và cuộc sống này đáng sống biết bao đi mà!
Vậy mà đến hôm nay, mình mới bàng hoàng, bồi hồi, xúc động nhận ra…
Từ khi nào?
Từ khi nào mà ta giết chết đứa trẻ bên trong ta? Từ khi nào ta sống thật hời hợt, trống rỗng, và chỉ quan tâm đến những con số? Từ khi nào ta không còn thấy niềm vui với những sở thích từ bé của mình hay tệ hơn là ta quên luôn chúng?
Với mình thì chắc là khi mình bắt đầu đi làm. Cái cột mốc bao gia đình chờ đợi, khi con cái tốt nghiệp và bắt đầu cuộc sống người lớn, tự nuôi sống chính mình và phụ giúp gia đình. Trước khi ra trường mình từng rơi vào một cuộc khủng hoảng, vì không biết mình đã đủ chín chưa để mà gia nhập thế giới người lớn đó. Rồi one thing let to another, mình trở thành người lớn thật. Trở thành theo cái kiểu có việc làm ổn định, biết cư xử đúng mực, tự nuôi sống được bản thân và giúp đỡ được cho gia đình. Còn nội tâm mình, well, lúc nào mình cũng thấy một áp lực khổng lồ đè lên mỗi ngày khi phải diễn vai người lớn đó. Khốn khổ mỗi khi biết trái tim mình luôn muốn làm những thứ thú vị hơn, nhưng nghĩ đến những cái xã hội kì vọng, nghĩ đến tài chính, đến cái mác mà có khi chính mình tự dựng ra cho mình. Thế là mình đặt nó xuống, chấp nhận cuộc sống xám nhờn nhợt, tẻ nhạt.
Buông xuôi hay bùng nổ?
Khi một diễn viên đắm mình vào vai diễn nào quá lâu, họ có xu hướng trở thành chính nhân vật đó. Cái vai diễn người lớn chán ngắt này cũng vậy. Lúc này có 2 con đường, một là mình phản bội lại chính mình, nhượng bộ con người mình để đóng vai diễn đó đến cuối đời. Hai là chiến đấu cho cuộc sống mà mình luôn muốn, một cuộc sống có ý nghĩa với những niềm vui thuần khiết.
Mình đã cố gắng, gắng gượng, trầy trật với cái lựa chọn nhượng bộ được 4 năm. Rồi bùng nổ.

Sự thật là cái khoảnh khắc anh hùng đó huy hoàng được vài ngày, sau đó mình phải chấp nhận rằng nếu mình muốn một cuộc sống hoàn toàn khác thì có nghĩa mình phải chấp nhận buông bỏ tất cả những gì liên quan đến cuộc sống cũ, cả về mặt vật chất, tinh thần và tâm linh. Không dễ, chắc chắn là không. Với mình nó là một cuộc khủng hoảng.
Có lẽ đó là giai đoạn mà cuộc sống mình xuống đáy nhất, chẳng có gì, chẳng còn gì. Tất cả những thứ đã từng định nghĩa lên con người “lớn” theo tiêu chuẩn xã hội của mình, chỉ đơn giản là biến mất cả. Mình trở thành một nobody, lạc lõng giữa không gian tối om, không có gì trong tay mà cũng chẳng biết sẽ đi về đâu. Lúc đó thứ duy nhất còn sáng là trái tim mình. Bộ não nói rằng hoàn cảnh này thật tệ nhưng sâu thẳm trong trái tim, mình biết đây là điều đúng đắn.
Rồi mình đi, cứ đi, hay nói đúng hơn là mò mẫm. Đi mãi về một khoảng tối không khác gì những khoảng tối xung quanh khác, kiệt sức, khóc, tự ôm lấy cảm xúc của mình, đứng dậy, mò mẫm, lại kiệt sức, lần này làm tốt hơn, đi đúng đường hơn một chút, mệt, nghỉ ngơi, khóc, lại đi tiếp.
Bài học
Trở về không
Hóa ra khi chẳng còn gì, khi về con số không lại là lúc mình có thể tái sinh, làm bất cứ điều gì mình muốn. Trong bộ bài tarot có một lá hay gây sợ hãi nhất, đó là lá Death (cái chết). Nhưng nó lại mang một ý nghĩa sâu sắc mà khi trải qua rồi mình mới thật sự hiểu. Death là cái chết hay cái tàn lụi của một chu trình. Nó diễn tả một quy luật của cuộc sống là có sinh ắt có diệt và khi kết thúc một chu trình cũng là lúc tái sinh một chu trình khác.
Có lẽ điều khó nhất đó là chấp nhận, và tiến về phía trước dù chẳng biết điều gì đang chờ đón mình. Mà chẳng phải cuộc đời này vốn như vậy sao. Chúng ta chẳng thể nào biết trước điều gì sắp diễn ra. Vậy tập trung vào hiện tại, vào cái being thay vì thinking or over-thinking, lại là một lựa chọn sáng suốt. Dẫu vậy chuyện sống trong hiện tại được không dễ, nhất là khi ta đã quá quen với việc luôn muốn kiểm soát mọi thứ diễn ra trong cuộc sống mình.
Chuyện gì cũng có cách của nó.
How to live in the being
Thông qua trải nghiệm của mình, cách để mình tập trung vào hiện tại, đơn giản nhất là tập trung vào hơi thở và những xúc cảm của cơ thể. Nhưng cái cách khiến cho cuộc sống mình tìm lại được niềm vui giản dị, khiến mình thấy cuộc sống này lại thật đáng yêu thì là việc mình làm bất cứ điều gì đứa trẻ trong mình thích.

Lúc nhỏ mình mê đọc truyện, mình đọc lại Harry Potter.
Lúc nhỏ mình thích xem phim, nghe nhạc. Mỗi ngày mình chọn một tựa phim bất kì để xem, nghe một bản nhạc hay.
Lúc nhỏ mình yêu động vật. Mình dành trọn vẹn thời gian ngồi ngắm nhìn hai con mèo trong nhà nô đùa, dẫn con Shiba gần nhà húy húy đi dạo.
Lúc nhỏ mình thích ra chạy nhảy, chơi kíp, chơi keo, chơi cảnh sát bắt cướp. Giờ mình chơi cầu lông, bơi lội, chạy theo con shiba kia :))
Trái tim mình reo vui mỗi khi được làm những điều giản dị trên. Nhắc mình nhớ mình từng tự do, phóng khoáng ra sao. Đưa mình lại gần hơn con bé Linh hồn nhiên ngày nào. Con bé đó vẫn còn bên trong mình, nó đang nhảy nhót vui vẻ lắm vì cuối cùng mình cũng chịu nghe nó rồi. “Đến là mệt cái bà này” chắc nó nghĩ vậy bữa giờ.
Life goes on
Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục, chúng ta không ở miền Neverland, nơi cùng với Peter Pan sẽ không bao giờ lớn lên và sống mãi trong tuổi thơ bất tận. Chúng ta sẽ trưởng thành như quy luật tất yếu nhưng không có nghĩa là chúng ta phải từ bỏ những niềm vui trẻ thơ làm cuộc sống thú vị, thích thú.

Dĩ nhiên công việc, tài chính, trách nhiệm là những điều thực tế ai cũng phải đối mặt hằng ngày và cũng không thể chối bỏ. Tuy nhiên cách chúng ta làm, cách hưởng thụ cuộc sống này, đều nằm trong bàn tay và óc sáng tạo của mỗi người.
Chúc các bạn làm huề được với đứa trẻ bên trong của mình và cười nhiều hơn mỗi ngày nhé!
P/s: nếu bạn cần một bộ phim truyền cảm hứng lấy lại ý nghĩa và niềm vui trong cuộc sống thì mình rất vui được đề xuất bộ phim The Secret Life of Walter Mitty [2013]. Hy vọng bạn sẽ thích nó giống mình ^^.
