Lifestyle,  Love,  Self-love

Hơn cả bản thân

Ở bài viết trước mình đã luận về những cách để yêu bản thân và bước đầu quan sát bản thân. Hôm nay chúng ta sẽ bàn về cách để “hơn” cả bản thân và những thái độ cần thiết trong quá trình này. Chúc các bạn có có một trải nghiệm đọc thú vị.

Để vượt lên trên cả bản thân sau khi đã nhìn nhận con người thật của mình đúng như nó là, chúng ta cần đối diện với kẻ thù ẩn mình lâu năm, đó là những nỗi sợ. Đồng thời trang bị những thái độ phù hợp để chuyển hóa bản thân mỗi ngày.

Đối diện với nỗi sợ

Một trong những chướng ngại lớn nhất của việc yêu thương và phát triển bản thân đó là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ là một bản năng sinh tồn giúp tổ tiên chúng ta sống sót, sinh sôi và phát triển. Nó giúp hình thành nên chúng ta ngày hôm nay, nhưng mặt khác cũng hạn chế rất nhiều khả năng và sự sáng tạo. Ví như nỗi sợ cô đơn khiến ta vội vàng chọn ở bên cạnh người không phù hợp, rồi ta phải thay đổi bản thân mình, đeo mặt nạ bên cạnh người đáng lẽ ta nên cảm thấy tự do là chính ta nhất. Hay nỗi sợ nói từ chối làm ta “mắc kẹt” trong rất nhiều buổi gặp mặt với những người ta không thấy kết nối. Rồi nỗi sợ mình không đủ tốt, nỗi sợ thất bại, nỗi sợ yêu hay nói cách khác là sợ tổn thương khi yêu,… vô vàn nỗi sợ. Khi đã dành quá nhiều thời gian và năng lượng cho nỗi sợ, ta còn đâu sức lực cho tình yêu với bản thân? Huống gì là phát triển hơn bản thân mình.

Nỗi sợ nào cũng có lí do của nó cả, vì dĩ nhiên chúng ta không muốn sống trong sợ hãi. Nhưng sự thật là nếu chúng ta tiếp tục để nỗi sợ thao túng cuộc sống của mình, đưa ra những lựa chọn dựa trên nỗi sợ mà không phải tình yêu. Ta lại ngày một đưa mình đến gần hơn với sự nhượng bộ, hèn nhát, rời xa con người đích thực của mình, những ước mong thật sự trong trái tim mình. Rồi một ngày ta soi gương, thấy lạ lẫm với chính bản thể và ánh mắt mình phản chiếu trong đó. Đó mới thật sự đáng sợ!

Một bài học để đối diện với nỗi sợ mình học được qua tác phẩm sci-fi huyền thoại Dune – Frank Herbert, một lời dạy cổ xưa từ các Bene Gesserit thông thái:

“Ta không được sợ hãi

Sợ hãi giết chết tâm trí.

Sợ hãi là cái chết nhỏ mang đến sự hủy diệt hoàn toàn.

Ta sẽ đối mặt với nỗi sợ.

Ta sẽ để nó đi khắp người ta và xuyên qua ta.

Rồi khi nó đi qua, ta sẽ xoay con mắt bên trong để nhìn đường đi của nó.

Ở những nơi nỗi sợ đi qua chẳng còn gì cả.

Chỉ còn lại chính ta.”

Vậy nỗi sợ cũng giống như mọi loại cảm xúc khác. Nó đến và đi. Nếu ta đủ mạnh mẽ đối diện và để nó đi qua ta, ta sẽ thấy nó “ảo” như thế nào. Nó chỉ là những niềm tin xưa cũ, những thói quen không còn phục vụ cho bản thể mới của ta hay là những thông điệp đã được sắp xếp để “thuần hóa” ta phải hoạt động theo lề lối cũ.

Gần đây mình đối diện với một nỗi sợ lớn, nỗi sợ ra khỏi vùng an toàn. Mình đã đi làm công 4 năm liền và việc quyết định nhảy khỏi nó mình đã trăn trở rất rất lâu. Mình sợ mất đi sự ổn định, nhưng mình cũng biết môi trường làm công không còn gì giữ mình nữa ngoài cái income đều đặn của nó. Nghĩ đến việc quay lại làm công việc cũ khiến mình mệt mỏi, kiệt sức dù chưa thật sự đi làm lại vì công việc ấy không phù hợp với con người mình, dù mình có thể làm nó tốt. Và mình để nỗi sợ thấm vào mình, rồi dần đi qua mình trong khi mình tìm hướng đi mới. Mình hiểu rõ những thử thách của việc làm freelance nhưng mình sẵn sàng chấp nhận để được làm công việc và có lối sống mình thích. Rồi vũ trụ liên tục gửi thông điệp đến mình “công việc ổn định nhất là công việc phù hợp với năng lực của bạn nhất” bằng nhiều cách. Mình vẫn còn sợ đấy, nhưng mình quyết làm cùng nỗi sợ. Rồi đến một ngày mình sẽ nhìn nỗi sợ qua đi.

Mình đang dành thời gian để soi chiếu và đối diện với rất nhiều nỗi sợ xưa cũ. Khi vượt qua một số cái rồi, thật sự nỗi sợ là cảm giác thôi. Khi nó qua đi, chỉ còn lại ta phiên bản dũng cảm và tự do hơn.

May we face our fear, set our intention clear and the universe will have it way.

Thái độ

Thành thật

Đây là thái độ mình nhắc tới đầu tiên, vì nó có tính quyết định. Để trở thành người tốt và hoàn thiện hơn mỗi ngày, có nghĩa là chúng ta cần chấp nhận những mặt còn hạn chế ở bản thân do lối sống vô minh lâu ngày. Mà để chấp nhận được những góc tối của mình, chỉ có một cách duy nhất là ta hoàn toàn chân thành với bản thân. Ta nhìn nó một cách khách quan và chân thật nhất. Ta không cố dùng lí trí để tự đánh lừa bản thân là hoàn hảo rồi gạt bỏ những mặt còn yếu kém mà không chuyển hóa nó, thì nó sẽ vẫn mãi ở đó, tạo thành một sức ỳ khiến bạn mãi không thể phát triển hơn được.

Bài học này mình hiểu sâu sắc, vì mình đã từng thật trẻ con và thất bại. Cái sai lớn nhất khiến mình khó vượt qua được những cơn đau lòng đó là mình không chịu nhận là mình buồn, không chịu nhận thất bại? Mình đã không thành thật với chính mình nên mình cứ đắm sâu vào những cảm xúc tốt “giả”, rồi mắc kẹt trong vấn đề của mình mãi một thời gian dài. Cho đến khi bạn mình nhắc rằng “chuyện vừa rồi tệ mà”, mình mới vỡ òa ra khóc nức nở rồi ngồi xuống thành thật với từng cảm xúc nhỏ nhất. Rồi tiếp tục thành thật với những suy nghĩ, những cố tật lâu ngày khiến bản thân mình lạc lối, mình viết hết ra rồi phân tích từng điểm một. Chỉ khi đó, mình mới giải quyết được những vấn đề sâu gốc của bản thân và có những chuyển biến thật sự trong cuộc sống.

Thái độ thành thật còn quan trọng vì nó giữ bạn là chính bạn. Dẫu biết cuộc sống đưa đẩy khiến chúng ta trôi lăn, phải đeo mặt nạ để gồng gánh những mối quan hệ công việc, xã hội. Việc “vào vai” này, đôi lúc chúng ta tưởng chúng ta có ý thức về nó, chúng ta sẽ dễ dàng trở lại là chính mình thôi. Nhưng nó giống như thí nghiệm về con cóc trong nồi nước được đun lên từ từ vậy. Khi phát hiện ra mình lạc lối như thế nào, đôi khi lại đã là quá trễ.

Vì vậy, ngay khi có cơ hội, chúng ta nên ngay lập tức thành thật với chính bản thân mình. Có thể là sau một ngày làm việc ta dành cho mình những lúc tĩnh lặng, sàng lọc lại những khoảnh khắc chưa chân thật của bản thân, rồi tự nhủ lần sau ta sẽ là chính mình nhiều hơn. Có thể là ta nương tựa vào một người thân, người bạn, nhờ họ nhắc nhở ta mỗi khi thấy ta đang cố trở thành một ai khác. Cách tốt nhất vẫn nên tự trò chuyện với chính mình, vì chỉ có bạn là hiểu rõ bạn nhất. Khi ta yếu đuối quá, không đủ sức gồng gánh một mình nữa, ta hãy nhờ đến những người thân yêu xung quanh.

All the answer is within yourself, you just need to be completely honest.

Cởi mở

Mình rất thích tính từ cởi mở trong tiếng anh (open – minded), nghĩa là một đầu óc luôn có thể được mở ra đón nhận những nhận thức mới.

Đôi khi chúng ta gặp những tổn thương và thất bại trong quá khứ, rồi từ đó từ chối những trải nghiệm tương tự, hay mất niềm tin với cuộc sống và con người. Chúng ta học những bài học, nhưng không biết cách “bỏ học”- loại bỏ những bài học cũ và học hỏi những bài học mới từ bất kì tình huống hay người nào. Cái gì đúng với những trải nghiệm trong quá khứ ta xem nó như kinh nghiệm xương máu và không chịu tiếp thu những nhận thức mới. Nhìn sâu xa, thì cái đầu “đóng” này chỉ là vỏ bọc của nỗi sợ ẩn giấu đằng sau. Chúng ta không dám trải nghiệm vì sợ tổn thương như lần trước. Mà không có sự thay đổi hay chuyển hóa bản thân, thì có nghĩa là ta đã đang lùi lại rồi.

Chính vì thế thái độ cởi mở rất quan trọng. Nó cho ta cơ hội để làm mới bản thân mình, cho ta những khả năng, kĩ năng, bài học mới. Một người có thái độ sống cởi mở thì không thể thất bại được. Vì họ biết chuyển hóa thất bại và làm đẹp thêm những mặt thiện lành của bản thân mỗi ngày. Cá nhân mình luôn rất quý, trân trọng và ngưỡng mộ những người luôn sẵn sàng “bỏ học”. Và chính bản thân mình cũng đang luyện tập sống với thái độ cởi mở này mỗi ngày. Nó giúp mình yêu quá trình xây dựng rồi xây lại bản thân, yêu việc bản thân mình mới mẻ và phát triển hơn mỗi ngày. Đồng thời, mình cũng yêu cuộc sống vì nó luôn chứa đựng những bài học mới. Mình tôn trọng và quý mến những người xung quanh hơn vì họ đều là những người thầy, khơi dậy những điểm thiếu sót để ta học thêm, hay cho ta những điều đáng học hỏi.

Hồn nhiên

Trong quyển Hoàng tử bé có đoạn:

“Người lớn yêu những con số. Khi bạn kể cho họ rằng bạn có một người bạn mới, họ không bao giờ hỏi về những vấn đề thật sự quan trọng. Họ không bao giờ quan tâm về: Giọng của người ấy như thế nào? Người ấy thích trò chơi nào nhất? Người ấy có sưu tập bươm bướm không?

Thay vào đó họ hỏi về: Số tuổi của người ấy? Người ấy nặng bao nhiêu? Cha người ấy kiếm được bao nhiêu tiền?

Qua những con số này họ cho rằng họ đã hiểu về người ấy.”

Đoạn trích trên là một trong những đoạn mình yêu thích trong quyển sách. Nó làm mình bừng tỉnh về tính thực tế, hay kinh tế của người lớn. Sau một thời gian dài trải qua nhiều biến cố của cuộc sống và bận rộn cơm áo gạo tiền, người lớn dường như đã nhượng bộ cái tôi hồn nhiên của mình và dần đánh mất bản thân.

Vì vậy sự hồn nhiên rất quan trọng, nó cho ta con mắt mới mẻ, con mắt của trẻ thơ luôn thích thú khám phá cuộc sống và chấp nhận cuộc sống như nó vốn là. Trẻ thơ luôn vô tư trải nghiệm, đôi khi không lường trước hậu quả nhưng sau đó chúng luôn có trải nghiệm quý báu làm hành trang để tự hào kể cho những đứa trẻ khác nghe. Trẻ thơ hồn nhiên kết bạn, yêu đời, say mê chính cuộc sống của chúng. Mỗi ngày với chúng là một cuộc thám hiểm hoàn toàn mới. Sự hồn nhiên cho phép chúng hiểu đúng bản chất của mọi vật.

Chúng hiểu con người chúng đang nói chuyện cùng, chúng hiểu lá cây màu xanh thật mát lành, chúng yêu thế giới chung quanh chúng. Chúng yêu ai đó vì họ cũng yêu chúng, tử tế với chúng, vui chơi cùng chúng. Khi chúng yêu ai đó, chúng hoàn toàn yêu mà không bao giờ nghĩ đến người đó giàu hay nghèo. Khi chúng yêu, chúng bày tỏ hết lòng tình cảm đó, chúng vẽ, viết lời yêu thương. Chúng tặng bạn nhánh cỏ mà chúng thấy đẹp, chúng ôm chầm lấy bạn. Sự hồn nhiên và thuần khiết này ở người lớn – chúng ta đâu rồi?

Khi ta quay lại với chính mình, luyện tập tách mình ra khỏi những vật chất, địa vị, danh vọng và trở về thành thật với bản thân, khi ta tập sống trong hiện tại, trân quý những giá trị màu nhiệm của cuộc sống ở ngay giờ phút này và nơi đây, chúng ta mới sáng tỏ những giá trị đích thực của cuộc sống và tìm lại được sự hồn nhiên tận hưởng cuộc sống này. Ta ngồi ăn tối cùng gia đình, lắng nghe câu chuyện của họ thật kĩ, ta dành cho bạn bè ta những khoảng thời gian chất lượng không có điện thoại, không vì mối quan hệ hay lợi ích gì cả, ta hồn nhiên tìm hiểu mọi người, hồn nhiên khám phá thế giới. Rồi một cách tự nhiên ta hồn nhiên tìm hiểu tiềm năng của chính bản thân ta.

And one day, you will eventually fall in love with yourself again.

Bài học của mình

Tất cả những điều mình viết, mình đều đã tự trải nghiệm và thấy được sự kì diệu của nó mang lại. Mình cảm nhận cuộc sống mình gần như thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ thuận theo dòng chảy tự nhiên hơn, tâm mình bình yên hơn và cuộc sống có những chuyển biến tích cực hơn.

Tất cả những điều này, có lẽ mình đều đã từng đọc hoặc nghe qua ở đâu đó, giống như các bạn đang đọc bài viết của mình. Nhưng nó chỉ có những tác động thật sự, chỉ mang lại giá trị thực sự khi mình tự trải nghiệm và thực chứng. Còn một khi đã xem nó là lí thuyết thì mãi mãi nó chỉ là lí thuyết mà thôi. Để có những thay đổi về nhận thức cũng như hành động, lời nói, suy nghĩ đó đòi hỏi sự dũng cảm buông bỏ nỗi sợ, buông bỏ những lề lối cũ. Hiểu bản thân một cách khách quan, cởi mở đón nhận cái mới và hồn nhiên trải nghiệm cuộc sống như nó vốn là.

Mong các bạn tìm được bản thân mình và ngày một hơn cả chính nó nữa. Sự kì diệu do quá trình đó mang lại không ai khác có thể cảm nhận rõ hơn chính bản thân các bạn.

Love,

Lin

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *